Chào mừng bạn đến với Nhalamabaoloc.com một trang web tuyệt vời chứa đựng một thư viện sách đa dạng, từ văn học đến khoa học và nhiều thể loại khác nữa. Không chỉ có những câu chuyện thú vị, điều tuyệt vời hơn là tất cả đều được cung cấp hoàn toàn miễn phí. Đây là nơi không chỉ mang đến những phút giây giải trí thú vị mà còn là một nguồn kiến thức phong phú, thông điệp xã hội sâu sắc và những trải nghiệm đậm chất con người và cuộc sống.
Hãy đến với “Thư Viện Sách Hay“ trên trang web Nhà Lamia Bảo Lộc để bắt đầu một cuộc hành trình phiêu lưu trong thế giới vô tận của tri thức, sáng tạo và đam mê. Tất cả những điều này được đong đầy trong những cuốn sách quý báu đang chờ đón bạn.
Bạn đang xem bài viết “Thư Viện Sách” Pháp Nhĩ Như Thị trong danh mục “Thư Viện Sách Lịch Sử – Địa Lý Tôn Giáo“ Chúc bạn có những trải nghiệm đọc sách thú vị và thoải mái!
Giới Thiệu “Thư Viện Sách” Pháp Nhĩ Như Thị
-
Cty Chính Thông
Nội dung của giáo dục có bốn loại. Bốn loại này, trên thực tế giáo dục gia đình là đã học từ nhỏ. Luân lý, luân lý là coi trọng quan hệ giữa người với người, quan hệ giữa người với môi trường tự nhiên, quan hệ giữa người với trời đất quỷ thần, đây là luân lý. Thứ hai là đạo đức. Đạo đức chính là làm sao cư xử tốt đẹp với những quan hệ này. Cư xử tốt đẹp tại sao gọi là đạo đức vậy? Đạo là quy luật của tự nhiên, không hề có một chút miễn cưỡng. Tình thân ái giữa con cái với cha mẹ là tự nhiên, không mảy may miễn cưỡng. Bạn thấy, khi trẻ con vừa mới cất tiếng khóc chào đời, cha mẹ chăm nom chúng là điều tự nhiên, không phải miễn cưỡng. Bạn thấy, trẻ con vừa hơi lớn, ba-bốn tháng, hiện nay chúng ta thấy nửa tuổi, thời trước đây thật sự có thể thấy đến ba tuổi, tình thương của nó đối với cha mẹ. Lớn lên nữa thì biến chất rồi. Tại sao biến chất vậy?
(…) Cho nên chúng ta thường hay nói tự thương mình. Tự thương mình là thương cái gì vậy? Thương cái thiện căn, phước đức, nhân duyên mà ta tích lũy nhiều đời nhiều kiếp trong quá khứ, ta phải thương cái này. Bạn tự thương mình thì bạn không thể bị ngoại cảnh mê hoặc. Bị ngoại cảnh mê hoặc là bạn không tự thương mình. Tự thương mình sau đó mới có thể thương người, mới có thể yêu người khác. Người không biết tự thương mình, họ làm sao mà thương người khác, đâu có cái đạo lý này. Yêu người của Phật pháp là đại từ đại bi, tự thương mình là thanh tịnh bình đẳng giác. Làm sao gìn giữ tâm thanh tịnh của mình, gìn giữ tâm bình đẳng của mình, gìn giữ tâm giác chứ không mê của mình, đây gọi là tự thương mình. Từng giây từng phút, niệm niệm dùng tâm chân thành ứng xử với người với vật, người này là biết tự thương mình.
(Hòa thượng Tịnh Không)